Em và anh chỉ là những người thương nhau để vậy. Thế nên chúng ta sẽ mãi chẳng đi chung một đường.
Nhưng đâu đó giữa thế giới rộng lớn này hãy nhớ về nhau cũng như nhớ về một khoảng lặng trong tim.
Anh một con người bình thường, nhưng em nhận ra rằng trong anh có biết bao nỗi niềm vây kính, chỉ là anh giấu đi đằng sau những nụ cười hờ hững. Anh chẳng nói yêu em và em cũng vậy. Cuộc đời thật lạ cho anh và em gặp nhau để cả hai phải dằn vặt trong một tình yêu chẳng thành hình.
Em biết anh thương em nhiều, chỉ là anh không nói. Đôi lúc em rất mệt mỏi, chỉ muốn tìm đến anh nhưng lại thôi, vì chúng ta có là gì của nhau đâu giữa thế giới chật hẹp này. Anh luôn dõi theo em từng bước, đau nỗi đau của em và vui niềm vui của em. Song cuộc đời anh quá rộng lớn, em sợ lắm, sợ rằng em sẽ lạc đâu trong tim anh.
Anh nói rằng anh đã có người yêu nhưng anh thương em. Em cũng đã tường tận. Những lúc như thế có một chút nhói lòng nhưng rồi lại thôi, em cũng phải tự bước tiếp đời mình mà chẳng cần có anh bên cạnh. Nhưng em hiểu đâu đó trong trái tim anh luôn dành cho em một chỗ để trú ngụ, một nơi đầy sự yêu thương.
Có đôi khi anh và em chạm mắt, những lúc đó em lúng túng chẳng dám nhìn vì đằng sau đôi mắt kia là nơi mà em chưa hề quen biết, sợ rằng nhìn thấy rồi dần quen thuộc. Rồi những đêm anh nhắn tin em chẳng trả lời, anh lo lắng. Những lúc dỗi nhau anh chẳng thèm dịu giọng, cứ thế em và anh mãi nhìn nhau giữa hai đường và rồi em nhận ra rằng chúng ta nên dừng lại. Cũng như dừng lại đừng nhìn nhau nữa, hãy để cả hai đi về hai con đường. Đã bao đêm em cố nhủ lòng như vậy nhưng chính vì anh mà em chẳng thể thôi ngừng thương.
Trong em giờ đây là những khoảng trống, nỗi niềm chưa vơi. Em muốn anh và em chỉ nên như thế, chỉ nên thương nhau để đó để rồi dành cho nhau một yêu thương nhỏ bé khi lạc lõng. Em không yêu anh chỉ là cảm giác của em dành cho anh là một cảm giác thật đặc biệt mà em tạm gọi mà “người thương”. Một tên gọi để em không lẫn anh với bất kì một ai khác trên đời.
Nhưng anh lại vẫn thế, cứ yêu thương đầy vơi, cứ quan tâm dù ánh mắt hờ hững, dù đôi tay chẳng níu kéo. Tình thương mà anh và em chẳng thể có đích đến, đôi mắt ta tuy hướng về nhau nhưng người ta nói rằng yêu anh là đau khổ và em sẽ tự tạo cho mình một vết thương lòng hằn sâu thành vết sẹo. Tuy em đã cố gắng dấu những giọt nước mắt buồn trong mưa, nhưng em không thể che dấu được trái tim đã hướng về nơi anh đang ở.
Rồi ngày lại qua ngày em sẽ vắng anh dần thôi, dù đôi ta cứ phải gặp nhau, cứ phải đưa mắt về phía đối phương. Cũng sẽ có một ngày anh và em mỉm cười khi nhìn giáp mặt. Đó là khi đôi ta đã chấp nhận rằng đối phương là “người thương” nhưng chỉ thương nhau để đó. Để những lúc lạc lõng lại nhớ về nhau, để có thêm một nghị lực cho dòng đời xuôi ngược này. Gió sẽ thổi đi mất những nỗi lòng, những định kiến, những dằn vặt đi về nơi nào đó xa xôi. Chỉ để lại hai trái tim đã được lấp đầy khoảng lặng. Vì thế chúng ta sẽ cố như thế mãi nhé, trước khi nước mắt em và anh khô cạn.
Sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét